Slider

Tuesday, June 21, 2011

Cái sự học của người khiếm thị



Theo Hội người mù Việt Nam, cả nước có trên 600.000 người mù và khoảng 20.000 trẻ em khiếm thị. Trước đây, trong xã hội cũ, người khiếm thị không được bình đẳng, không có vị trí trong gia đình và ngoài xã hội. Tỷ lệ mù chữ ở nhóm người khiếm thị lên tới 98%; hầu hết trong số họ không có việc làm, đời sống vật chất và tinh thần hết sức khó khăn. Ngày nay, Đảng và Nhà nước có nhiều chủ trương chính sách quan tâm đến đời sống việc làm của người tàn tật, tạo điều kiện để người tàn tật được bình đẳng trong xã hội. Tại TPHCM, nếu chỉ xét đến sự quan tâm trong lĩnh vực học tập của giới trẻ, thì đã có những cơ sở như trường Nguyễn Đình Chiểu, mái ấm Bừng Sáng được mở ra để giúp phần nào những nỗi lo của các bạn ấy. Có dịp được tiếp xúc với anh Lê Hồng Vũ Minh, chúng tôi được biết là người khiếm thị và từng là sinh viên của khoa Ngữ Văn Anh trường ĐHKHXH&NV TPHCM, hiện nay anh đang làm việc cho một công ty bảo hiểm du lịch toàn cầu và có một ngôi nhà nhỏ nằm trong con hẻm đường Hoà Hảo, quận 10. Anh Minh đang là trưởng nhóm Ngôi sao dẫn đường – kết nối các sinh viên khiếm thị và cộng đồng cùng giúp nhau học tập.

Tuesday, June 14, 2011

If your pictures aren’t good enough, you’re not close enough - Robert Capa

Xin được trích một đoạn nhỏ trong blog Cinvea http://blog.cinvea.com

“Ảnh đường phố là một thể loại khó, nó đòi hỏi người chụp phải hy sinh nhiều, phải lặng lẽ theo đuổi để chụp những bức ảnh rất tầm thường. Ảnh đường phố kén người xem, chả mấy người muốn treo một bức ảnh street life trong nhà, kén người chụp, những người chụp ảnh đường phố thường hiếm có được sự chú ý của công chúng như những người chụp thể loại khác. Có lẽ bởi thế mà ít tay máy Việt Nam từ trước đến nay theo đuổi thể loại này.
Ảnh đời thường các nghệ sĩ Việt Nam thường là ảnh đời thường sắp đặt, theo một motif quen thuộc, đặt nặng vấn đề kỹ thuật như bố cục, ánh sáng, tương phản, màu sắc… còn trong ảnh đời thường tư liệu thường chú trọng tới sự chân thật, thông tin và cảm xúc mà bức ảnh mang lại.”

Đến với nhiếp ảnh ngót nghét được 2 năm có lẻ, tôi chưa từng có dịp tiếp xúc với nhiếp ảnh gia nước ngoài nào về mảng đời thường này, nhưng một số người bạn, người anh của tôi lại cho tôi rất nhiều trải nghiệm phong phú về thể loại này. Trong khuôn khổ bài viết, tôi chỉ muốn bàn đển ảnh đời thường, ít ra là quanh tôi. Các thể loại ảnh phong cảnh, chân dung, người mẫu, kiến trúc, cưới, . . . xin để tạm một bên. Tôi không đánh giá thể loại nào là đỉnh cao, là cao quý, vì mỗi thể loại sinh ra đều phục vụ cho mục đích của nó, và thỏa mãn nhu cầu của một cơ số cá nhân nào đó.

Blog Designed by The Single Momoirs