Slider

Monday, July 25, 2011

Khéo mất ngủ vì chuyện cưới

Hôm rồi, giờ nghỉ trưa, tớ hỏi mấy thằng đồng nghiệp về chuyện cưới xin bên này. Tại vì tớ đọc báo thấy dân Ấn cưới xin bằng sắp đặt, tức là bố mẹ cưới giùm con, và nhà gái đi lễ cho nhà trai. Hỏi bé mập dễ thương ngồi đằng sau, thì nó bảo đúng là bố mẹ nó đi kiếm cho nó, nó chả phải tốn công. Nhưng mà nó còn bồi thêm một câu “but, I won’t get married”, “so, you must learn how to cook for your self, haha”.
Tớ ngóc cổ lên hỏi anh sếp phó, anh bảo:
- Every time I get back to my home, my parent show me a photo, and I tell them I like or dislike.
- Your wife will live with you the entire life, and what happen if you don’t love her?
- I love my parent, so I love her. But beside love, there are many more conditions need reviewed like family, age, horoscope, religion, . . .. My parent will take care all of its for me, so I don’t worry about that.
Đó là chuyện ở trời Tây, nói Tây nhưng thực ra cũng không Tây lắm, cũng . . . hơi hơi đi về phía Tây. Còn chuyện ở trời ta thì sao?

Chuyện là . . .
Cô bạn tớ tính cuối năm nay làm đám hỏi, và nếu được thì tớ có dịp chụp ảnh đám hỏi cho cô. Bụng tớ mừng cho cô, mừng hơn vì chồng tương lai của cô là thằng bạn của tớ. Bụng bảo thế, nhưng mà dạ lại nghĩ xa hơn. Thế là kể từ năm nay, cho đến 3, 4 năm nữa, bạn bè tớ sẽ chạy đua vũ trang, đua nhau cưới. Bằng tuổi có, lớn tuổi hơn có, và nhỏ tuổi hơn cũng có. Tớ tưởng tượng cái viễn cảnh mà người lớn hay than thở, mùa cưới. Thiệp cưới cứ chất chồng, thiệp đỏ, thiệp hồng, thiệp trắng đủ cả. Người đưa thiệp cũng đủ loại, từ bạn bè thân thiết, cho tới hơi thân thân, rồi có quan hệ họ hàng, anh em chiến hữu công ty, . . . Sau này chắc còn có cả thiệp mời vì quan hệ xã giao nữa. Chắc tớ cũng không dám mơ có ngày tớ được mời đi ăn cưới vì tớ có cái danh, hoặc cái bóng. Thôi, chả ham, đi ăn kiểu đó có khi nào vui, khi nào no đâu. Mà, cũng chả dám khước từ, vì khi có danh và có vọng thì người ta không muốn thất vọng. Thôi thì sau này tới mùa, treo cái bảng ở trang mạng cá nhân, ghi list cưới trong tháng, ai mời sau thì né, đỡ mất lòng. Mà tốt nhất là, như cô bạn trên kia của tớ ấy, 2 đứa bạn thân cưới nhau, đỡ một cái thiệp, đỡ một cái phong bì (mà có khi tớ sẽ phải đi 4 cái phong bì cho cặp này, huhu), cụng ly một cái chúc được cả 2 đứa, vui quá là vui.

Đó là chuyện đi ăn cưới, còn cái chuyện trước mắt của cô bạn tớ, là làm đám cưới.

Ảnh minh họa: này thì cưới ;))

Tớ, trai, trẻ, chưa vợ, đã từng đi vài cái đám cưới, vài cái đám hỏi, bưng quả cũng hơn 3 lần rồi. Người ta bảo bưng quả nhiều khó lấy vợ, đó là người ta bảo thế, nhưng mà người ta không có cưới tớ, nên tớ cũng không sợ, hihi. Rồi cái bản tính hay tò mò và thắc mắc khiến tớ không ngồi yên. Hôm nay tớ vời hẳn một chuyên gia, dày dặn kinh nghiệm, trong bất kì các lĩnh vực, là bác Gồ, để hỏi về chuyện cưới xin.

Vần với bác được một buổi, tớ cũng có kha khá kinh nghiệm, về cách làm sao để tớ có thể đổi status trên facebook từ single thành married. Mấy bạn nào cũng gà mờ như tớ thì ghé qua đọc một chút, thêm một tý kiến thức.

Tùy theo mỗi nơi, mỗi nền văn hóa, tôn giáo của mỗi gia đình mà con đường đó sẽ dài ngắn, khúc khuỷu khác nhau. Chứng minh nhân dân của tớ ghi: Quốc tịch: Việt Nam, dân tộc: Kinh, tôn giáo: Không. Cho nên, tớ sẽ ưu tiên bản thân trước, âu cũng là cách tự mình phổ cập cho mình. Chung quy muốn cưới, bạn sẽ phải trải qua 2 cái, đó là thủ tục và tục lệ.

Về thủ tục, bạn sẽ phải làm đăng kí kết hôn, chung quy là chạy, khai, kí, kí và kí.

Nhớ lấy cho được 3 tờ giấy: tờ khai đăng kí kết hôn, giấy chứng nhận kết hôn và sổ đăng kí kết hôn. Nhưng bạn sẽ không phải giữ hết, chỉ giữ tờ giấy thứ hai thôi. Có một điểm đáng chú ý ở giai đoạn này, đó là lúc kí. Tớ dám chắc trước khi cưới chưa khi nào bạn thấy chữ kí của mình quan trọng như thế. Ối anh run quá, vã cả mồ hôi tay, phải lấy tinh thần lắm mới kí nổi. Bởi vì, kí là chấp nhận từ nay vào lồng, hết bay nhảy ong bướm. Cái giường ngủ giờ không là của riêng nữa, mà là của chung, mà có khi trái gió trở trời, cũng phải cúp đuôi ra salon hoặc xuống đất mà ngủ. Cả tiền làm ra, giờ cũng tự động chuyển vào ngân hàng mang tên “vợ”, không lãi suất, không sổ tiết kiệm, rút phải xin và cho thì mới được rút. Đúng là phải dũng cảm lắm mới kí nổi. Thế nên, vỗ tay khen các bạn đã từng vượt qua bước này một cái.

Tiếp theo là về tục lệ, hay nhỉ, phần nào cũng có chữ “tục”. Hỏi cô wiki thì cô ấy bảo lệ thì có đến 18 cái lễ. Nghe đến đây tớ toát cả mồ hôi. Nhưng mà, cái gì cũng có nhưng mà, hiện nay thì một số lễ được gạt bớt, và một số lễ nhập chung lại cho nó đơn giản, tiện lợi. Ngày vui chứ có phải đi làm sổ đỏ đâu mà bày ra lắm nhiêu khê cho cực. Chung quy, và cũng như tớ hay thấy, thì một đám cưới bình thường sẽ có: lễ ăn hỏi, lễ vu quy, lễ thành hôn và cuối cùng là tuần trăng mật.

Nôm na là lễ ăn hỏi là để nhà trai tới gõ cửa nhà gái, hai nhà ra mắt bà con lẫn nhau. Rồi bên trai đem sính lễ ra để hỏi cưới đằng gái, đằng gái mà ưng thì đôi trẻ cúng bái tổ tiên, rồi hai nhà cùng ngồi lại bàn chọn ra cái ngày chính thức để hai nhà làm một. Ở đây thì lễ ăn hỏi đã được gộp cả lễ chạm ngõ, đính hôn, vấn danh, nạp tài. Cũng ở đây, tớ xin long trọng thông báo có sự góp mặt lần đầu tiên của vị khách quý: anh NHẪN. Sau khi cúng bái, anh chị sẽ đeo nhẫn cho nhau, thế là từ nay có thứ để khè với tụi bạn, rằng “tao chính thức hết ế rồi nhé”.

Ngang đây xin phép ngừng một chút.

Tớ có một thắc mắc nhỏ về nguồn gốc cái nhẫn. Vậy thì cái nhẫn chui đâu ra? Xem phim bên Tây thì thấy cậu chàng quỳ xuống chìa chiếc nhẫn long lanh ra trước mặt cô nàng, rồi buông lời cầu hôn. Cô nàng mà ừ thì chả sao, chuyển đến bước 2, là lễ cưới. Cơ mà từ chối, là nhẫn từ tay bay xuống sông, hoặc khôn ngoan hơn, là chạy theo lượm lại, bỏ túi để sau này còn xài lần khác, nhẫn mà, mắc lắm. Cũng xem phim, thì cũng thấy các cặp vợ chồng chưa cưới kéo nhau vào tiệm vàng, chỉ chỉ trỏ trỏ, rồi mua về một cặp, hí hửng ra trò. Rồi cũng lại xem phim (ôi sao mình toàn xem phim thế nhỉ), thấy có cặp nhẫn mẹ cô dâu hồi môn lại cho con gái, sau này cưới thì đem ra xài. Vậy thì ở nước ta, cái nào là thông dụng nhất? Và theo các bạn, tớ nên chọn cách nào?

Tớ là tớ băn khoăn, băn khoăn lắm đấy.

Cũng là chuyện cái đám hỏi, nhỏ thôi, nhưng mà nặng lắm. Cái phần sính lễ, có phần trầu cau, bánh phu thê, heo sữa quay. Anh nào trong đoàn bưng cỗ mà vớ phải mấy cái đó khéo toát cả mồ hôi. Nhưng mà mấy cô đón lễ còn tội hơn, thân gái mà, nhận lễ mà hụt tay một cái là ôi thôi xấu hổ lắm. Còn cái chuyện cho cưới hay không, thì tớ nghĩ đã được giải quyết ở cái buổi khác. Đó là ngày ông bố vợ thử sức chàng rể tương lai, trên chiếu rượu. Nam vô tửu như kì vô phong mà lị. Ngay cả việc chọn ngày, cũng không đến lượt hai họ phải bàn, đã có các thầy trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, coi ngày, đọc tháng cứ gọi là phán đâu trúng đó, cấm có cãi. Cho nên, cái đám hỏi, âu cũng là cái lễ, cái lệ, rất nhiều thứ hình thức, nhưng mà không có không được, mà có cũng vui và ý nghĩa đấy chứ.

Nôm na tập hai, lễ vu quy là tiệc tiễn cô dâu đi lấy chồng, diễn ra ở nhà gái. Còn lễ thành hôn là lễ chính, tổ chức ở nhà trai, để chúc mừng đôi trẻ về một nhà. Ngày nay, do một số nhà có điều kiện, và có nhiều mối quan hệ, nhưng vì nhà cửa không đủ chỗ, bất tiện, nên hai cái lễ này thường được tổ chức ở nhà hàng hay khách sạn. Cơ mà tớ vẫn thích cái không khí ở quê, đám cưới bạn bè bà con về dựng rạp, rồi ca hát nhảy múa mấy ngày mấy đêm. Đồ ăn thì ê chề, thường thì gói lại cho mấy bà mấy cô đem về cho con cháu. Gì chứ cưới ở quê, cứ gọi là vui trở lên. Đám cưới là dịp để bạn bè của cô dâu chú rể tụ họp lại, chúc mừng cho đôi se sẻ. Các chiến hữu thì được dịp chuốc cho chú rể một phen. Có nhiều chú không qua được ải này, đêm động phòng lăn ra bất tỉnh nhân sự, cô dâu bên cạnh cứ gọi là tức anh ách. Dù sao thì, bò được tới đây là coi như hoàn thành toàn bộ “nghĩa vụ” và lễ nghi. Chương trình phổ cập kiến thức đến đây là hết, các anh các chị và các bạn có thể dắt nhau đi thực hiện “quyền”, đó là tuần trăng mật, vì là quyền nên thích nhé, muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi.

Tới đâu có đám cưới, cứ nghe đám cưới là biết vui rồi, trống kèn nhộn nhịp cả ra. Mặc dù có một số biến tướng sau này, khiến đám cưới có một số điểm tối không hay ho cho lắm, nhưng mà chung quy là tốt, là vui. Tớ là người lạc quan, vui vẻ, nên tớ thấy mấy đám cưới tớ từng dự, và sẽ dự, cái nào cũng vui cả. Cho nên tớ chúc cho bạn bè của tớ, ai chưa có người yêu thì sớm có, ai có rồi thì sớm bàn chuyện trăm năm, cả mấy bạn cưới rồi, thì chăm lo cho cái tổ ấm mới xây của mình.

Cơ mà, tớ cũng hơi lo các bạn ạ, khi nào tớ mới có cái vinh dự kí giấy nhỉ?
Copyright by Sonic

7 comments:

  1. cha ni nửa đêm giở chứng, nội dung bài viết thì hoan nghênh nhiệt liệt vì cho thấy tinh thần cầu tiến cao độ. Nhưng giọng văn "tớ tớ ấy ấy" ưa bị bụp lắm nghe cha nội.

    ReplyDelete
  2. Nhìn là muốn kí giấy lắm rồi :))

    ReplyDelete
  3. Muốn lắm rồi, tìm hiểu kỹ lắm rồi. Tính nhanh nhanh cho rồi tề, mình thấy có 1 nguoi khác cũng đang ngóng đó. Konica

    ReplyDelete
  4. Bởi vì, kí là chấp nhận từ nay vào lồng, hết bay nhảy ong bướm. Cái giường ngủ giờ không là của riêng nữa, mà là của chung, mà có khi trái gió trở trời, cũng phải cúp đuôi ra salon hoặc xuống đất mà ngủ. Cả tiền làm ra, giờ cũng tự động chuyển vào ngân hàng mang tên “vợ”, không lãi suất, không sổ tiết kiệm, rút phải xin và cho thì mới được rút. Đúng là phải dũng cảm lắm mới kí nổi.
    ---> Răng lại bi quan như thế này. Bữa nay, ngân hàng mang tên "vợ" đã có chính sách thoải mái hơn rồi. Gửi tiền hay không là tùy sở thích cũng như tình yêu thương dành cho NH đó. Lãi suất chính là sự quan tâm chăm sóc của NH dành cho KH. Không xin cũng có thể rút, không cho cũng rút được tuốt... :)) Suy nghĩ lại đi hen!

    ReplyDelete
  5. Còn cái chuyện anh "Nhẫn" thì trường hợp đầu tiên có vẻ thông dụng và được nhiều cô nàng ưa chuộng nhất! Lý do là nó bất ngờ, lãng mạn và ý nghĩa nhất!
    Còn 2 ngưởi rủ nhau đi mua thì không còn gì là bất ngờ thú vị nữa.
    Nhẫn của hồi môn thì có ý nghĩa đối với mẹ và con gái. Còn đối với hai VC thì cũng bình thường ah :)

    ReplyDelete
  6. @đứa giấu tên trên cùng, mà chắc là con C :)) :cầu tiến là cái chủ đề hay chi?
    @Kathy: em kí với hàng xóm à ;))
    @a Long: anh hỏi người ta coi :">
    @My: chắc bên ACB đổi mới, chơ lâu ni thấy toàn rứa ko hà :)). Mà nhẫn rứa thì giơ ra 1 cái, còn 1 cái sau ni đi mua à. Mà lỡ nhòm ko đẹp bơ răng :|

    ReplyDelete
  7. đứa giấu tên trên cùng xin trả lời: cầu tiến thể hiện ở nỗ lực tìm hiểu, phân tích và viết cái note ni. Nhờ rứa anh chị em bà con cô bác đang mất ăn mất ngủ cũng được nhờ ;)).
    Chủ đề có chi cầu tiến mô, chủ đề thấy nóng như lửa đốt mà :))

    ReplyDelete

Bạn muốn bình luận mà không có tài khoản? Hãy nhấn vào "comment as" và chọn một trong hai cách sau:
- Chọn Name/URL và điền tên bạn vào, và link trang cá nhân của bạn (facebook chẳng hạn)
- Chọn Anonymous và sau khi bình luận nhớ ký tên.
Hãy để lại tên, vì chúng ta không cần ẩn danh nhỉ :D