Thursday, October 13, 2011
Tuesday, September 20, 2011
Canon Photomarathon 2011 - India
Canon Photomarathon is an anual contest, celebrated by Canon Inc in some country. This year, the region's largest photo competition returns to Asia with twelve unforgettable expense-paid tickets to Tasmania Australia up for grabs. These are Singapore, Delhi, Mumbai, Bangalore, Ha Noi, HCMC, Yogyakarta, Jakarta and Malaysia. I have participated 2 times in Viet Nam, and now I have a chance to join in India. Here is my story about Canon Photomarathon in Bangalore.
Labels:
2011,
Canon,
India,
photomarathon
Tuesday, September 13, 2011
Trung Thu tròn hay méo ?
Em à, một mùa Trung Thu nữa lại về, và Trung Thu năm nay, cả anh lẫn em đều không ở Việt Nam. Trước tiên, anh muốn nói là anh không tường thiên văn, cũng ít khi quan tâm đến trăng. Cũng vì cuộc sống nơi thành thị, có nhiều đèn và chật chội quá, nên hôm nay hay ngày mai, trăng tròn hay méo anh cũng ít khi để ý. Cũng vì thế mà Trung Thu của anh ít khi liên quan đến trăng. Mặc dù anh không phủ nhận anh luôn nhớ những đêm ở quê, không đèn điện, không nhà cao tầng, chỉ có trăng. Khi đó ánh trăng khiến anh rùng mình, y như 4h sáng chui lên hải đăng Đại Lãnh, rùng mình đón bình minh vậy. Nói vậy để dễ hiểu cảm giác đó phấn khích mà lại yên bình thế nào.
Trung Thu của anh hay có bánh nướng, bánh dẻo. Nhưng thú thật, anh ít thích đồ ngọt, chắc em biết. Và cũng rất ít khi anh thích bánh Trung Thu, nói chung là ăn để lấy không khí. Hồi xưa lúc bánh còn ngon thì đỡ, giờ thì nó tệ ra sao chắc em biết. Hồi xưa ăn bánh Trung Thu cho con nít. Giờ ăn bánh Trung Thu người lớn biếu người lớn, muốn kiếm chút không khí Trung Thu cũng không có.
Vậy rốt cục Trung Thu của anh có gì?
Giao thông ở Ấn Độ - phần 2
Đọc phần 1 ở đây --> Click here
Rồi trên con đường lúc nào cũng đông nghịt xe cộ, xe bò, xe công nông thản nhiên chạy cạnh bên những chiếc xe hơi của nhà giàu. Len lỏi trong dòng xe là các anh thanh niên chạy xe moto phân khối lớn, thỉnh thoảng vài chú lạc đà lại nghênh ngang diễu hành trên phố, dưng dửng nhìn dòng xe đang ùn tắc. Xe cộ ở đây chạy không cần biết lề lối, đi được là cứ đi. Anh đồng nghiệp bảo với tôi rằng: vận tốc tối đa cho phép ở đây là 70 km/h cho mọi phương tiện, nhưng chả mấy ai quan tâm điều đó. Thật vậy, ngay chuyến xe đầu tiên từ sân bay về chỗ ở, anh tài xế thản nhiên ôm một vòng cua phải ở tốc độ cao, không cần còi hay đèn báo gì hết. Ở Ấn Độ, xe chạy theo làn trái, nên chú Việt Nam nào sang đây ôm theo câu “đi bên phải, lẽ phải về ta” thì cứ mặc nhiên có một vé đi xe cấp cứu. Nhưng cũng đừng tưởng đi bên trái là yên, vì còn nhiều thứ khác khiến bạn phải thót tim. Xe máy ở đây có 2 loại, một là xe moto phân khối lớn, hai là scooter, chính là tay ga ở Việt Nam ta. Ở đây không hề có các thể loại tựa như dream hay wave, trai trẻ đi moto, các chị gái và các bác già đi scooter.
Rồi trên con đường lúc nào cũng đông nghịt xe cộ, xe bò, xe công nông thản nhiên chạy cạnh bên những chiếc xe hơi của nhà giàu. Len lỏi trong dòng xe là các anh thanh niên chạy xe moto phân khối lớn, thỉnh thoảng vài chú lạc đà lại nghênh ngang diễu hành trên phố, dưng dửng nhìn dòng xe đang ùn tắc. Xe cộ ở đây chạy không cần biết lề lối, đi được là cứ đi. Anh đồng nghiệp bảo với tôi rằng: vận tốc tối đa cho phép ở đây là 70 km/h cho mọi phương tiện, nhưng chả mấy ai quan tâm điều đó. Thật vậy, ngay chuyến xe đầu tiên từ sân bay về chỗ ở, anh tài xế thản nhiên ôm một vòng cua phải ở tốc độ cao, không cần còi hay đèn báo gì hết. Ở Ấn Độ, xe chạy theo làn trái, nên chú Việt Nam nào sang đây ôm theo câu “đi bên phải, lẽ phải về ta” thì cứ mặc nhiên có một vé đi xe cấp cứu. Nhưng cũng đừng tưởng đi bên trái là yên, vì còn nhiều thứ khác khiến bạn phải thót tim. Xe máy ở đây có 2 loại, một là xe moto phân khối lớn, hai là scooter, chính là tay ga ở Việt Nam ta. Ở đây không hề có các thể loại tựa như dream hay wave, trai trẻ đi moto, các chị gái và các bác già đi scooter.
Monday, September 5, 2011
Giao thông ở Ấn Độ - phần 1
Người Ấn Độ có thể tự hào rằng họ chế tạo được chiếc xe ôtô rẻ nhất thế giới – Nano Tata. Nhưng họ có thể tự hào hơn, là họ cung cấp một hệ thống và dịch vụ đường sắt – rẻ nhất thế giới. Tôi đã từng miêu tả về đường sắt Ấn Độ ở chuyến đi Tumkur, hẳn những ai đã đọc sẽ còn nhớ. Nhà ga với hàng chục đường sắt với những con tàu xếp hàng chờ lượt xuất phát. Phòng bán vé với hàng chục lượt người chờ đến lượt mua vé, lên những con tàu hối hả kia. Còn những người không cần hối hả, thì có thể nằm, ngồi đủ kiểu trên các lối đi, hành lang, sảnh rộng để chờ.
Thursday, August 18, 2011
Ơ, mất điện à . . .
Sáng ra đọc báo, thấy người ta lấy chồng cưới vợ, mình thì vẫn cặm cụi đi đi về về. Buồn!
Lên công ty chị kế toán hôm nay nghỉ, thế là chưa có lương. Buồn!
Chiều về tính chạy xe đường hẻm cho đỡ kẹt, thế mà rúc vô hẻm càng kẹt. Tới không kịp mà thoái lui cũng không xong. Buồn!
Cuối tuần đi chơi với người yêu, chở nàng ra tới công viên thì trời đổ mưa cái rào. Buồn!
Đám bạn hay cùng ăn chơi nhảy múa giờ đi đâu mất, hết rủ rê la cà. Buồn!
Kinh tế suy thoái, vàng lên không kịp mua, bên Nauy và Ấn Độ vừa có đánh bom, loạn cả lên. Buồn!
Buổi tối gần đi ngủ thì con khóc, nhà bên cạnh hai vợ chồng lại cãi nhau. Buồn!
Buồn . . buồn . . buồn
Bỗng dưng muốn buồn.
Monday, August 8, 2011
Where's my pan !!!!
Man’s mission is conquering the world. But at first, he must be the house’s owner.
Let’s return the 1950s decades and even further. Men with their career proved status in society. And in family, they were bosses, of course. They had the rights in every corner of the house. But they were also very kind and generous to leave the kitchen for women. Since then, the kitchen was a luxurious concept that men didn't want to mention. They also saw kitchen as mysterious as women.
But it is only in the past, and time has changed things!
Women is increasingly encroaching out to the social field, gradiently confirming their positions. Initiation may be small, but growing, and there are no signs of stopping. Also in the house, where a man owned, what's going on? Wife is keeping all the money as a bank. Furniture, women is shopping, and of course, men will carry. When a lamp gets burnt, women immediately hire the "house’s owner" to fix. The cost is some lovingly words and glass of hand-squeezed orange juice. With infant, men can not win the rights. . . lactation, and sometime become horse riding for children to play. But most serious, day by day, men still seated at the table, expecting women to donate their meal.
Women is increasingly encroaching out to the social field, gradiently confirming their positions. Initiation may be small, but growing, and there are no signs of stopping. Also in the house, where a man owned, what's going on? Wife is keeping all the money as a bank. Furniture, women is shopping, and of course, men will carry. When a lamp gets burnt, women immediately hire the "house’s owner" to fix. The cost is some lovingly words and glass of hand-squeezed orange juice. With infant, men can not win the rights. . . lactation, and sometime become horse riding for children to play. But most serious, day by day, men still seated at the table, expecting women to donate their meal.
Monday, August 1, 2011
Special High Intensity Training
The manager of supply chain for Unilever VietNam has said about his group's slogan: AAA, tripple A. That is Active, Attitude, Aggressive - not sure if I remember correctly. Supply chain industries in the world also have another triple A, is: Agile, Adaptable, Align. But three or four letters A, or even without A, anything changed, so the earth still revolves.
Monday, July 25, 2011
Khéo mất ngủ vì chuyện cưới
Hôm rồi, giờ nghỉ trưa, tớ hỏi mấy thằng đồng nghiệp về chuyện cưới xin bên này. Tại vì tớ đọc báo thấy dân Ấn cưới xin bằng sắp đặt, tức là bố mẹ cưới giùm con, và nhà gái đi lễ cho nhà trai. Hỏi bé mập dễ thương ngồi đằng sau, thì nó bảo đúng là bố mẹ nó đi kiếm cho nó, nó chả phải tốn công. Nhưng mà nó còn bồi thêm một câu “but, I won’t get married”, “so, you must learn how to cook for your self, haha”.
Tớ ngóc cổ lên hỏi anh sếp phó, anh bảo:
- Every time I get back to my home, my parent show me a photo, and I tell them I like or dislike.
- Your wife will live with you the entire life, and what happen if you don’t love her?
- I love my parent, so I love her. But beside love, there are many more conditions need reviewed like family, age, horoscope, religion, . . .. My parent will take care all of its for me, so I don’t worry about that.
- I love my parent, so I love her. But beside love, there are many more conditions need reviewed like family, age, horoscope, religion, . . .. My parent will take care all of its for me, so I don’t worry about that.
Đó là chuyện ở trời Tây, nói Tây nhưng thực ra cũng không Tây lắm, cũng . . . hơi hơi đi về phía Tây. Còn chuyện ở trời ta thì sao?
Friday, July 22, 2011
Nhân dịp 500 friends facebook
Hôm ni nổi hứng viết bài đầu tiên về face, nhân dịp friend list được 500 . . . nhờ xóa. Tự nhiên thấy mình thật là hình thức, bỗng nhiên và vô tình có thể gọi là hình thức. À, mà bài ni đọc cho vui thôi, không có ý chảnh hay phản pháo cái chi hết, cười tý cho vui chơ đêm ni mạng chậm quá, gu gồ vô còn không nổi, huhu.
Sự là, buổi tối mò sang face thằng bạn, lâu rồi không thấy update gì, khéo nó lặn mô rồi thì khốn. Sang thì tá hỏa, anh í vẫn face đều đều, còm-men đều đều và xì-ta-tớt vẫn đều đều. Vậy thì. . . chuyện gì đã xảy ra?
Wednesday, July 20, 2011
Short trip to Tumkur
5 năm cấp 1 em nói tiếng Pháp như gió, để hơn 10 năm sau em chém gió bằng tiếng Việt. Và hôm nay, em tập gọi bão bằng tiếng Anh. Xin cảm ơn em Luyện Thiên Thanh đã tiếp tay cho em bằng cách ngồi cả tối sửa chính tả cho em T_T.
Last week, my Indian friend had some infection in his eyes, so he couldn’t take me to the water-falls as expected in Saturday. Unfortunately, I just received that news on Friday evening which meant that I should stay at home. But it wasn’t bad at all. In fact, it was a chance for me to plan something crazy. After 15 minutes searching and asking my friend, I got another plan for Saturday.
I got up at 8, had breakfast and then took bro Khoa as companion. We slowly walked to the bus stop, then caught a bus to the downtown bus station - Majestic. The bus took a longer route than usual, so we reached Majestic at noon. After asking an old police, we walked toward the station. Standing in a queue for half an hour, waiting for those who didn’t know how to make a line, finally, we got two tickets for 22 Rs, to Tumkur.
Wednesday, July 13, 2011
Cung gặp cầu, còn sự thật đứng một bên khác
Vì sao chúng ta nói dối? Nguồn gốc của những lời nói dối?
Từ nhỏ, chúng ta nói dối vì sợ bố mẹ biết chúng ta đã làm điều gì đó không tốt, sợ bị đánh đòn. Lớn lên một chút, chúng ta lại nói dối để làm vui lòng người khác, hay trốn tránh một sự thật nho nhỏ như quên làm bài tập ở nhà. Trưởng thành, người ta lại nói dối tinh vi hơn, nói dối nấp dưới bóng của xã giao, ảo tưởng lãng mạn và hoàn hảo. Và nhiều lúc để phục vụ cho những mục đích cá nhân, nói dối để kéo mình lên, dìm người khác xuống, đâm người sau lưng. Và đôi khi tôi cũng nghĩ buồn cười, tại sao người lớn cứ luôn cho mình có cái quyền luôn đúng, vì họ nghĩ sâu sắc hơn, trong khi chính suy nghĩ sâu sắc đó khiến họ làm mọi việc không còn vô tư như trẻ con.
Liệu bạn có từng nghĩ, chúng ta đã được dạy để nói dối một cách công khai không?
Thursday, July 7, 2011
Indian cuisine on street - let's try !!
For those in Vietnam who have never or only tried Indian cuisine at some restaurant in Vietnam, or who are currently working in India, which is crying for food in canteen, let’s try an exciting experience with street food. Today, we will make a small tour in the south. Destination is the Madivala market - vegetable markets, located along a road in Bangalore.
Location:
Bengaluru, Karnataka, India
Monday, July 4, 2011
Khoảng cách, chỉ là cái cớ cho sự thay đổi. Tôi, không phải vậy.
Hồng Anh đưa mình cái ni, nói là đọc xong liên tưởng tới mình :D. Nhưng mà mình không thích cái tiêu đề cũ của nó, nên mình đổi.
Tôi thích câu nói này: Lá lìa cành vì gió cuốn lá đi hay vì cây không giữ lá lại???
Tôi vẫn nghe đời gọi tình yêu là duyên và nợ. Bật cười, duyên hay nợ? Nếu gọi yêu nhau là "duyên số" thì số phận đã đặt vào tay, vậy là tự nhiên có mà không cần vun vén sao? Nếu gọi yêu nhau là "nợ" thì tình yêu cốt lõi cũng chỉ là chi trả chứ không còn là cảm xúc. Ví von thế, để làm gì kia chứ?
Tôi thích câu nói này: Lá lìa cành vì gió cuốn lá đi hay vì cây không giữ lá lại???
Tôi vẫn nghe đời gọi tình yêu là duyên và nợ. Bật cười, duyên hay nợ? Nếu gọi yêu nhau là "duyên số" thì số phận đã đặt vào tay, vậy là tự nhiên có mà không cần vun vén sao? Nếu gọi yêu nhau là "nợ" thì tình yêu cốt lõi cũng chỉ là chi trả chứ không còn là cảm xúc. Ví von thế, để làm gì kia chứ?
Tuesday, June 21, 2011
Cái sự học của người khiếm thị
Theo Hội người mù Việt Nam, cả nước có trên 600.000 người mù và khoảng 20.000 trẻ em khiếm thị. Trước đây, trong xã hội cũ, người khiếm thị không được bình đẳng, không có vị trí trong gia đình và ngoài xã hội. Tỷ lệ mù chữ ở nhóm người khiếm thị lên tới 98%; hầu hết trong số họ không có việc làm, đời sống vật chất và tinh thần hết sức khó khăn. Ngày nay, Đảng và Nhà nước có nhiều chủ trương chính sách quan tâm đến đời sống việc làm của người tàn tật, tạo điều kiện để người tàn tật được bình đẳng trong xã hội. Tại TPHCM, nếu chỉ xét đến sự quan tâm trong lĩnh vực học tập của giới trẻ, thì đã có những cơ sở như trường Nguyễn Đình Chiểu, mái ấm Bừng Sáng được mở ra để giúp phần nào những nỗi lo của các bạn ấy. Có dịp được tiếp xúc với anh Lê Hồng Vũ Minh, chúng tôi được biết là người khiếm thị và từng là sinh viên của khoa Ngữ Văn Anh trường ĐHKHXH&NV TPHCM, hiện nay anh đang làm việc cho một công ty bảo hiểm du lịch toàn cầu và có một ngôi nhà nhỏ nằm trong con hẻm đường Hoà Hảo, quận 10. Anh Minh đang là trưởng nhóm Ngôi sao dẫn đường – kết nối các sinh viên khiếm thị và cộng đồng cùng giúp nhau học tập.
Tuesday, June 14, 2011
If your pictures aren’t good enough, you’re not close enough - Robert Capa
Xin được trích một đoạn nhỏ trong blog Cinvea http://blog.cinvea.com
“Ảnh đường phố là một thể loại khó, nó đòi hỏi người chụp phải hy sinh nhiều, phải lặng lẽ theo đuổi để chụp những bức ảnh rất tầm thường. Ảnh đường phố kén người xem, chả mấy người muốn treo một bức ảnh street life trong nhà, kén người chụp, những người chụp ảnh đường phố thường hiếm có được sự chú ý của công chúng như những người chụp thể loại khác. Có lẽ bởi thế mà ít tay máy Việt Nam từ trước đến nay theo đuổi thể loại này.
Ảnh đời thường các nghệ sĩ Việt Nam thường là ảnh đời thường sắp đặt, theo một motif quen thuộc, đặt nặng vấn đề kỹ thuật như bố cục, ánh sáng, tương phản, màu sắc… còn trong ảnh đời thường tư liệu thường chú trọng tới sự chân thật, thông tin và cảm xúc mà bức ảnh mang lại.”
Đến với nhiếp ảnh ngót nghét được 2 năm có lẻ, tôi chưa từng có dịp tiếp xúc với nhiếp ảnh gia nước ngoài nào về mảng đời thường này, nhưng một số người bạn, người anh của tôi lại cho tôi rất nhiều trải nghiệm phong phú về thể loại này. Trong khuôn khổ bài viết, tôi chỉ muốn bàn đển ảnh đời thường, ít ra là quanh tôi. Các thể loại ảnh phong cảnh, chân dung, người mẫu, kiến trúc, cưới, . . . xin để tạm một bên. Tôi không đánh giá thể loại nào là đỉnh cao, là cao quý, vì mỗi thể loại sinh ra đều phục vụ cho mục đích của nó, và thỏa mãn nhu cầu của một cơ số cá nhân nào đó.
Labels:
photography,
street life,
tản mạn
Monday, May 30, 2011
Nếp ngày
Nên nghe bài này trong khi đọc :)
Nếp ngày
Nhòm cái lịch trên màn hình desktop, nó thấy sắp hết tháng 5 rồi, cái tháng chia tay của các thể loại học sinh. Chắc cũng phải 7, 8 năm gì đấy rồi, chúng nó chưa gặp lại nhau đủ mặt cả lớp cấp 2. Mà nghĩ cũng khó, ngay cả nó, giờ này nó cũng có ở Huế đâu mà ba hoa đòi gặp với chả mặt. Thôi thì ngồi đây ba hoa bằng bàn phím, để một số người, nhất là mấy đứa cấp 2, biết cái sự học cấp 2 của nó, của lớp mình.
Nếp ngày
Nhòm cái lịch trên màn hình desktop, nó thấy sắp hết tháng 5 rồi, cái tháng chia tay của các thể loại học sinh. Chắc cũng phải 7, 8 năm gì đấy rồi, chúng nó chưa gặp lại nhau đủ mặt cả lớp cấp 2. Mà nghĩ cũng khó, ngay cả nó, giờ này nó cũng có ở Huế đâu mà ba hoa đòi gặp với chả mặt. Thôi thì ngồi đây ba hoa bằng bàn phím, để một số người, nhất là mấy đứa cấp 2, biết cái sự học cấp 2 của nó, của lớp mình.
6/1
Vâng, lớp 1, lớp chọn, mà đã chọn thì theo truyền thống cái gì cũng nhất. Còn cái sự nhất nó ra sao, thì phải đi học, phải trải qua đủ các lớp 6, 7, 8, 9 mới biết.
Tuesday, May 17, 2011
Tản mạn bên đường "bụi"
Nhân đọc bài viết “Chống chỉ định đi bụi” của tác giả Uyên Minh trên báo Dân Trí vừa qua (Đọc bài viết ở đây) , rồi đọc cả những bình luận của độc giả bên dưới, tôi cũng muốn đóng góp một số ý kiến của mình về vấn đề này.
Bài viết của tôi về chủ đề “du lịch” và cũng xin báo trước vì là ý kiến riêng, nên nó hầu hết mang tính chủ quan. Cũng vì thế nên mọi người cũng nên đọc để biết thêm một suy nghĩ, không cần phải đặt nặng tính đúng sai, vì không phải ai cũng như ai.
Bên cạnh những cái gọi là công việc, là lo toan quanh năm suốt tháng, người ta ai cũng cần những giây phút nghỉ ngơi, tùy theo nghỉ ngơi ngắn hay dài mà có rất nhiều hình thức khác nhau. Với những hình thức nghỉ ngơi ngắn, người ta có thể đọc một cuốn sách, nghe một bản nhạc, trổ tài nội trợ hay ra đường tản bộ, đây là những hình thức nghỉ ngơi nhẹ nhàng. Giới thanh niên năng động thì có thể chọn một môn thể thao để cùng chơi với bạn bè, hay đi xem phim, hát karaoke. Thậm chí relax cũng có thể là kéo nhau ra vỉa hè nhậu lai rai, hoặc đơn giản chỉ là nằm ngủ một giấc cho đã. Với hình thức nghỉ ngơi dài, đa số mọi người chọn du lịch hoặc về quê thăm gia đình với những người ở xa.
Saturday, May 14, 2011
Khu điều trị bệnh nhân phong ở Bến Sắn
Đây là bài photo essay của mình viết hồi năm 2008 bị thất lạc, lâu lâu lại ngồi nhớ tới những ngày tháng cùng Người Việt Trẻ, nên tìm lại mà lưu lại :)
Theo xe buýt tuyến Thủ Dầu Một – Tân Uyên, chúng tôi dừng chân lại trước cổng trung tâm điều trị phong Bến Sắn, đây là trung tâm do Soeur Rose và Soeur Mathilde Thanh quản lý, thành lập năm 1959 và trực thuộc Sở Y tế TPHCM, có nhiệm vụ trực tiếp chăm sóc bệnh nhân phong và con em họ ngăn ngừa bệnh này.
Khu điều trị phong Bến Sắn là cơ sở chính với diện tích 94 hecta và ba cơ sở phụ Thanh Bình, Phước Tân, Bình Minh. Ngoài việc chữa trị và phục hồi về mặt y tế cho bệnh nhân, trung tâm còn đồng thời động viên, giúp đỡ họ ổn định tinh thần, tạo điều kiện cho họ có cơ hội làm ra của cải vật chất để sống tự lập và cùng đóng góp cho xã hội.
Labels:
18-55mm,
Bến Sẵn,
Bình Dương,
Canon 350D,
essay,
Người Việt Trẻ,
NVT,
photo
Tuesday, May 3, 2011
Bên kia của những nhà cao tầng
Sau sáu năm phát triển liên tục, chiếc bánh kinh tế toàn cầu đã nở phồng lên theo tỷ lệ chưa từng thấy, nhưng đáng buồn là người giàu đang ăn hầu hết những lát bánh mới. Họ đang dùng cả quyền lực của mình để bảo đảm chắc chắn là người làm bánh sẽ chuyển những lát bánh trên tới gia đình của họ trước khi chúng được mạo hiểm chuyển tới những gia đình nghèo khổ hơn ở những khu lân cận.
Bangalore là thành phố trung tâm phía Nam của Ấn Độ, một trung tâm IT lớn của châu Á, chính vì thế nơi đây có thể xem như một ví dụ điển hình và rõ nét cho sự phân hóa giàu nghèo đang diễn ra.
Câu chuyện của tôi bắt đầu từ những ngày đầu tiên đặt chân lên mảnh đất này, khi đi chợ, tôi để ý thấy ngoài thịt bò và thịt lợn chắc chắn không có bán ở siêu thị, thì chỉ có thịt cừu và thịt gà là thông dụng. Với vị trí địa lý nằm sâu trong đất liền như Bangalore, thì thủy hải sản càng khan hiếm, các loại cá, tôm được bày bán trong gian hàng đông lạnh gần như đã được bảo quản cả tháng trời mới tới được tay người mua. Chính vì thế, nhu cầu tìm kiếm nguồn “cá tươi” cho bữa ăn của người Việt Nam chúng tôi nảy sinh từ đó.
Location:
Bilekahalli, Bengaluru, Karnataka, India
Subscribe to:
Posts (Atom)